Hương vị dịu dàng gia truyền từ năm 1934. "Tiệm bánh truyền thống và hiện đại - Kikunoya"
Mục lục
"Tiệm bánh ngọt truyền thống và hiện đại Kikunoya" ở thành phố Suzuka, tỉnh Mie. Một cửa hàng bánh kẹo Nhật Bản và phương Tây đã được người dân địa phương yêu thích trong hơn 80 năm. Ông Koichi, đời thứ hai, phụ trách mảng bánh kẹo Nhật Bản và cô Shinji, đời thứ ba, phụ trách mảng bánh kẹo phương Tây.
Và người đang nỗ lực hết mình để kế thừa hương vị bánh ngọt Nhật của ông chính là cô Kobayashi Tomofumi, nhân vật mà chúng tôi đã trò chuyện trong lần này. Gia đình cô đã gắn bó với nghề làm bánh qua ba thế hệ, luôn gìn giữ và tiếp nối hương vị ngọt ngào, dịu dàng ấy.
“Tiệm bánh ngọt truyền thống và hiện đại Kikunoya” là gì?


Kikunoya được thành lập vào năm 1934 bởi ông cố của Tomofumi. Nghe nói tên cửa hàng "Kikunoya" được đặt bởi vì ông ấy đã được đào tạo tại một cửa hàng tên là Kikuya.
Sau đó, ông Koichi, đời thứ hai, xúc động trước chiếc bánh mà ông ăn lần đầu tiên sau chiến tranh, và được đào tạo để làm bánh ngọt phương Tây, thành thạo các kỹ năng. Đó chính là động lực để Kikunoya trở thành cửa hàng bánh ngọt mang 2 phong cách Nhật Bản và phương Tây. Sau đó, ông Shinji đời thứ ba tiếp quản mảng bánh ngọt kiểu Tây nên ông Koichi đời thứ hai lại phụ trách mảng bánh ngọt Nhật Bản. Ba thế hệ thợ bánh đã làm đồ ngọt, lưu truyền hương vị từ đời này sang đời khác.
Ước mơ thời thơ ấu của tôi là "Kikunoya-san"
Cô Tomofumi Kobayashi
Người mà chúng tôi có dịp trò chuyện lần này là cô Kobayashi Chifumi, người đang nỗ lực để kế thừa hương vị bánh ngọt Nhật của ông mình. Ở đại học, cô từng theo học chuyên ngành thiết kế đồ họa và đã làm công việt thiết kế trang web. Vậy điều gì đã khiến cô quyết định rẽ sang con đường làm bánh wagashi?
Cô Tomofumi: “Từ khi có ý thức, Kikunoya đã là một phần trong cuộc sống thường ngày của tôi. Tôi từng đứng cạnh bố – khi ông đang trộn kem custard – trong lúc chờ xe buýt mẫu giáo. Nhìn bố và ông nội làm bánh mỗi ngày, dần dần trong tôi hình thành một ước mơ được kế tục Kikunoya. Thậm chí, trong tập san tốt nghiệp mẫu giáo, tôi còn viết rằng: ‘Sau này mình sẽ trở thành nhân viên của Kikunoya!’”
"Trong suốt những năm học cấp hai và cấp ba, tôi nhận ra mình thích vẽ và có vẻ hứng thú với nghề thiết kế nên đã theo học tại trường đại học nghệ thuật. Tuy nhiên, tôi luôn có một điều còn day dứt. Ngay cả khi đang học đại học, tôi cũng đã từng nghĩ đến việc bỏ học để đến trường dạy làm bánh kẹo... Nhưng vì tôi muốn tích lũy kinh nghiệm với tư cách là một nhà thiết kế, tôi đã quyết tâm phải hoàn thành nó cho đến khi tôi hài lòng."

Một sự kiện đã xảy ra với Tomofumi, người luôn phân vân giữa hai lựa chọn trở thành nhà thiết kế hay con đường làm bánh ngọt?
Tomofumi:"Tôi có dịp gặp lại ông nội sau một thời gian dài. Ông nội tôi nói: Ông đã 80 tuổi rồi. Khi đó, tôi đã nghĩ rằng lẽ ra ông phải nghỉ hưu chứ. Một người thợ làm bánh một mình làm hết tất cả các loại bánh trong tủ kính thực sự rất vất vả. Ông phải dậy sớm và nếu bị ốm, các sản phẩm sẽ không được trưng bày. Vì vậy, tôi nghĩ ông chú ý đến sức khỏe của mình hơn bất kỳ ai khác."
Khi nhìn thấy ông như vậy, tôi nghĩ: “Mình là một đứa cháu mà không thể làm được gì”. Ông tôi chưa bao giờ thu nhận đệ tử nên tôi nghĩ rằng nếu ông đột nhiên gục ngã, thì hương vị của Kikunoya sẽ bị đánh mất.
Tất nhiên, khi tôi bắt đầu làm đồ ngọt truyền thống, tôi đã lo không biết sẽ như thế nào. Nhưng nếu tôi không thử, tôi sẽ cứ như thế này mãi. Tôi muốn trở thành một người có thể đảm nhận những điều mà ông đã ấp ủ. Tôi muốn tiếp quản hương vị. Nghĩ vậy tôi đã quyết tâm cứ thử làm kẹo Nhật xem sao!”
Không chỉ hương vị
Tôi muốn kế thừa cả tâm thái đối với việc làm đồ ngọt

Đây là cách Tomofumi quyết định theo đuổi con đường làm bánh ngọt truyền thống. Hôm nay, cô ấy đến xưởng của ông nội và nỗ lực làm bánh Nhật mỗi ngày.
Tomofumi:"Không chỉ hương vị, tôi còn muốn kế thừa tinh thần làm bánh của ông nội. Thông thường, khi làm một thứ gì đó, có những lúc chúng ta thỏa hiệp hoặc không thể dồn hết tâm huyết vào đó, phải không? Nhưng ông nội tôi thì khác."
"Ông tôi đã làm bánh hơn 60 năm rồi, vậy mà đến bây giờ, mỗi khi thấy những chiếc bánh bao do chính tay mình nặn được hấp chín, ông vẫn reo lên: “Ồ, làm ngon quá trời!”. Ông vẫn còn có thể cảm động trước chính những gì mình làm ra. Điều đó thật tuyệt vời, phải không? Vừa làm, ông vừa nói: “Để khách hàng vui thì mình phải làm to thêm chút nữa nhỉ”. Ông luôn làm việc với tâm thế như vậy, và tôi cũng mong mình sẽ mãi giữ được tinh thần đó."
Hương vị dịu dàng thanh nhã chỉ có được từ bánh làm thủ công.

Lần này, chúng tôi đã đến thăm xưởng sản xuất đồ ngọt Nhật Bản. Ngôi nhà cổ kính đã tồn tại từ khi thành lập. Những dụng cụ được truyền lại qua nhiều thế hệ. Tất cả các loại wagashi của Kikunoya đều được làm thủ công.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày tôi có thể làm đồ ngọt Nhật Bản với cháu của mình. Mỗi ngày đều giống như một giấc mơ."
Chúng tôi đã có thể thấy sản phẩm nổi tiếng của cửa hàng, Karinto Manju, được làm ra như thế nào!

bột đường nâu

nhân đậu căng bên trong bánh hấp

Nhân đậu đỏ nhuyễn được gói trong lớp vỏ bánh làm từ đường nâu. Ngày nay, công đoạn gói nhân thường được thực hiện bằng máy, nhưng tại Kikunoya, tất cả đều được làm thủ công.


Có vẻ như họ luôn đối mặt với nhau như thế này và vừa làm việc vừa nói về những điều linh tinh. Cô Tomofumi và ông Kouichi trông rất vui vẻ.


Hấp bánh bao đã gói trong nồi hấp khoảng 10 phút.

Khi bà mang đĩa bánh và trà lên "Mời các con ăn trong lúc đợi bánh hấp xong!", tất cả nhân viên đều cảm động trước sự ấm áp của gia đình Kobayashi.


Karinto manju đã được hấp xong. Trông nó phồng lên kìa.

Chúng lớn hơn rất nhiều so với trước khi hấp.



Món "Karinto manju" đáng tự hào của Kikunoya được hoàn thành bằng cách chiên ngập dầu! Tôi đã thử bánh mới chiên, nhân đậu đỏ ngọt ngào trên lớp bột giòn là không thể cưỡng lại được. Tomofumi có vẻ cũng thích món mới chiên này. Tất nhiên là nó vẫn ngon ngay cả khi để nguội.

Cảm ơn rất nhiều! Khi trở về nhà, tôi đã hoàn toàn trở thành fan hâm mộ của 2 vị rồi.






